Hôm ấy, là ngày mà gia đình tôi trông đợi suốt mấy tháng trời – ngày cưới của anh trai tôi, Hưng. Cả xóm đã tụ họp đông đủ trước cổng nhà, người lớn cười nói rôm rả, trẻ con thì chạy lon ton nô đùa quanh những chùm bóng bay được buộc thành cổng hoa rực rỡ. Mẹ tôi liên tục ra ngó vào, tay lăm lăm đỡ bó hoa cưới, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Mong sao con bé về làm dâu êm đẹp…”

Chiếc xe hoa trắng muốt lăn bánh vào cổng đúng 9 giờ sáng. Ai nấy vỗ tay reo hò, tiếng pháo điện nổ lách tách, âm nhạc nổi lên rộn ràng. Đầu xe gắn chữ “Hỷ” đỏ chót, bên trong, tấm rèm ren mỏng che khuất gương mặt cô dâu. Anh Hưng nắm chặt tay tôi, mắt ánh lên niềm vui xen lẫn chút hồi hộp.

Xe dừng hẳn. Cả nhà trai xúm lại chuẩn bị đón cô dâu. Nhưng đúng lúc tài xế vừa mở cửa xe, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chết lặng.

Cô dâu… gục xuống, ngất xỉu ngay trên ghế. Chiếc khăn voan lệch sang một bên, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, môi tím ngắt.

Tiếng hét thất thanh của mẹ tôi xé toạc bầu không khí vui vẻ. Mọi người ào tới đỡ cô dâu dậy. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, từ bên trong xe, một bóng dáng khác từ từ bước ra… cũng trong chiếc váy cưới trắng tinh giống hệt, cũng đội khăn voan mỏng và trang điểm y chang người vừa ngất.

Một người. Hai chiếc váy cưới. Hai cô gái giống nhau như hai giọt nước.

Cả nhà trai sững sờ, không ai nói nên lời. Tôi lùi lại vài bước, tim đập thình thịch. Lúc đó, tôi thậm chí còn tưởng mình đang mơ. Nhưng sự lạnh buốt trong mắt người vừa bước ra khiến tôi biết: đây là ác mộng giữa ban ngày.

Chuyện bắt đầu từ ba năm trước…

Anh Hưng, con trai lớn trong nhà, hiền lành, điềm đạm, là niềm tự hào của cả họ. Anh yêu Linh – một cô gái xinh đẹp, học cùng đại học với anh ở Sài Gòn. Cô ấy từng nhiều lần về quê chơi, rất được lòng mẹ tôi. Mọi người đều nghĩ, cưới hỏi chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng ít ai biết, trước Linh, anh Hưng từng có mối tình sâu đậm với một người khác – Vy.

Vy là bạn thanh mai trúc mã, lớn lên cùng anh trong xóm nhỏ này. Từ khi còn đi học, Vy đã như hình với bóng bên anh. Họ từng thề non hẹn biển, từng xăm tên nhau lên cổ tay, từng định thi đại học cùng trường để được gần nhau.

Nhưng rồi, sau một biến cố gia đình, Vy đột ngột chuyển vào miền Trung sống với dì ruột. Cô ấy cắt đứt liên lạc, chẳng để lại lời từ biệt nào ngoài một dòng nhắn vội: “Nếu một ngày em trở lại, hy vọng anh vẫn còn giữ lời hứa.”

Anh Hưng đau khổ suốt gần hai năm. Mãi đến khi gặp Linh, vết thương lòng mới dần nguôi ngoai.

Ba năm sau, đúng ngày anh Hưng cầu hôn Linh, Vy đột nhiên quay về. Cô không thay đổi nhiều, vẫn đôi mắt sâu thẳm, vẫn nụ cười lặng lẽ nhưng ẩn chứa điều gì đó rất khó nắm bắt.

Trở lại với ngày cưới…

Cô gái bước ra từ xe hoa – người thứ hai trong váy cưới – chính là Vy. Cô đứng đó, mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng vào mẹ tôi, rồi lạnh lùng nói: “Con là vợ sắp cưới của anh Hưng.”

Mẹ tôi đứng khựng lại. “Cái gì cơ?”

Vy đưa ra một tờ giấy – bản cam kết có chữ ký của anh Hưng. Mắt mẹ tôi trợn tròn: “Là giấy đăng ký kết hôn?”

Tôi lao vào giằng lấy tờ giấy, tim thắt lại khi thấy rõ ràng dòng tên “Nguyễn Hưng – Trần Vy”, với dấu đỏ xác nhận của chính quyền một tỉnh miền Trung. Ngày ký? Cách đây một tháng!

Tiếng xì xào nổi lên khắp sân. Linh – người vừa ngất – đã được dìu vào nhà trên, đang được y tá cấp cứu. Anh Hưng, mặt tái nhợt, nắm tay Vy, kéo cô vào một góc. Họ nói gì đó rất nhỏ, nhưng tôi nghe loáng thoáng: “Em không nên làm vậy. Chúng ta kết thúc rồi.”

Vy chỉ mỉm cười. “Anh kết thúc, nhưng em thì chưa. Nhớ lời anh từng nói không? ‘Nếu ngày nào đó em quay về, anh sẽ cưới em ngay, dù khi đó anh đang chuẩn bị cưới người khác’… Anh nói sẽ giữ lời hứa. Giờ thì giữ đi.”

Không thể làm ngơ, mẹ tôi gọi hai họ lại. Bố mẹ Linh thất thần, còn mẹ Vy – người từng nuôi cô từ nhỏ – thản nhiên như đã biết trước.

“Tôi xin lỗi,” Vy nói, giọng bình thản. “Nhưng tôi không thể để anh Hưng cưới người khác trong khi vẫn còn là chồng hợp pháp của tôi.”

“Cô điên à? Cô phá hoại hạnh phúc người khác để làm gì?” – dì Linh gào lên.

Vy không đáp, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại, mở một đoạn ghi âm.

Giọng anh Hưng vang lên, khản đặc, đau đớn: “Vy, nếu em cần một tờ giấy để yên tâm, anh ký. Nhưng anh mong em hiểu, trái tim anh không còn ở đó nữa…”

“Nhưng anh vẫn ký. Vẫn đồng ý lấy em.” – giọng Vy lạnh băng.

Không khí trở nên đặc quánh. Không ai ngờ, trước ngày cưới Linh một tháng, anh Hưng đã bí mật đăng ký kết hôn với Vy. Lý do, đến giờ anh mới thú nhận: Vy từng bị bệnh nặng, cần bảo hiểm để điều trị, và anh muốn giúp cô như một người bạn cũ, một mối nợ tình sâu.

Nhưng Vy không coi đó là giúp đỡ. Với cô, đó là “lời thề được thực hiện”. Và hôm nay, cô đến để đòi lại vai trò cô dâu.

Linh tỉnh lại…

Mắt Linh đỏ hoe, môi run rẩy. Cô đứng dậy, nhìn anh Hưng, rồi nhìn Vy. “Hôm nay, là ngày em mơ ước suốt ba năm qua. Em đã mặc váy cưới, đã tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất…”

Giọng cô nghẹn lại.

“Nhưng em không thể sống với người mà trái tim còn vướng víu quá khứ. Em không trách anh. Chỉ mong… anh sống đúng với lòng mình.”

Linh tháo khăn voan, bước ra khỏi cửa chính, bỏ lại tất cả sau lưng. Mẹ tôi òa khóc, còn Vy thì ngồi xuống ghế, thở phào, như vừa hoàn thành một sứ mệnh.

Một năm sau…

Tôi nghe tin Vy và anh Hưng sống ở miền Trung. Không tổ chức đám cưới, không tiệc tùng rình rang. Căn nhà nhỏ bên biển là tổ ấm mới của họ.

Còn Linh? Cô ấy vào Sài Gòn, tiếp tục công việc thiết kế thời trang, và mở một thương hiệu váy cưới mang tên “Một Mình”.

Tôi từng hỏi anh Hưng: “Anh có hối hận không?”

Anh lặng một lúc lâu rồi đáp: “Hối hận, nhưng không phải vì cưới Vy. Anh hối hận vì đã không đủ dứt khoát, không đủ dũng cảm từ chối một lời hứa sai thời điểm.”

Tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là lựa chọn. Có những lời hứa tưởng chừng cao đẹp, nhưng lại là dây trói chính mình và người khác trong khổ đau.

Đám cưới năm ấy đã trở thành vết sẹo trong ký ức của hai gia đình. Một đám cưới, hai cô dâu, và một người đàn ông không biết cách nói lời từ chối.

Chúng tôi không bao giờ còn nhắc lại ngày hôm đó. Nhưng mỗi khi nghe tiếng xe hoa lăn bánh ngang ngõ, tôi lại bất giác rùng mình…