Tôi ngồi lặng trên xe buýt, nhìn dòng người tấp nập qua cửa kính đầy bụi mờ. Thành phố về chiều có gì đó vừa quen vừa xa lạ. Chuyến xe từ buổi họp lớp về như dài bất tận, nhưng tôi lại chẳng muốn về nhà, chẳng muốn đối diện với cảm giác vừa rồi – cảm giác của một người lạc lõng trong chính ký ức thanh xuân.

Mười năm sau ngày ra trường, lớp tổ chức họp mặt. Hồi đầu tôi định không đi, phần vì bận, phần vì tự ti. Nhưng rồi thấy nhỏ Hương – bạn thân hồi cấp ba – nhắn tin nài nỉ: “Đi đi, đừng để sau này hối hận. Lâu lắm rồi cả lớp mới tụ đầy đủ.”

Thế là tôi quyết định đi, trong bộ váy giản dị mượn của chị gái, đôi giày cũ đã tróc da, và tất nhiên – tôi đến bằng xe buýt.

Khi tôi bước xuống ở trạm gần quán cà phê sang trọng ven hồ, nơi tổ chức họp lớp, tôi thấy hàng dài những chiếc xe xịn đậu phía trước: BMW, Mercedes, Audi… Tôi khựng lại vài giây, tim đập nhanh hơn thường lệ. Một phần tôi mừng cho bạn bè mình thành công, một phần… tôi không khỏi thấy mình như một kẻ ngoài lề.

Tôi bước vào. Tiếng cười nói rôm rả vang khắp căn phòng. Có đứa đã là giám đốc, có đứa là bác sĩ, doanh nhân, du học sinh vừa về nước. Còn tôi – một nhân viên văn phòng bình thường, lương ba cọc ba đồng, sống nhờ căn phòng trọ 18m2 trong hẻm nhỏ ngoại thành.

Tôi ngồi nép vào góc bàn. Lũ bạn vẫn vui vẻ như ngày nào, nhưng ánh mắt một số người không giấu nổi sự tò mò khi nhìn tôi. Không hẳn khinh thường, nhưng là cái kiểu “Ồ, mày vẫn thế à?” – đủ để tôi thấy chênh vênh.

Cuộc vui trôi qua với bao nhiêu câu chuyện huy hoàng. Tôi cười, tôi nói, nhưng chỉ là cho có. Trong lòng tôi – một vết cứa nhỏ cứa sâu từng nhát.

Tan tiệc, Hương ngỏ ý chở tôi về, nhưng tôi từ chối. Tôi nói mình tiện đường bắt xe buýt về cho đỡ phiền. Thật ra tôi không muốn ai thấy cảnh tôi đợi xe trong màn đêm, giữa một thành phố mà ai cũng như đang chạy đua bằng những đôi giày hàng hiệu, còn tôi – đôi giày cũ và chiếc balo mòn quai.

Về đến nhà, tôi rũ người xuống giường. Một ngày dài. Một ngày đau. Tôi mở điện thoại, định tắt wifi cho yên giấc thì… một tin nhắn hiện lên.

Từ số lạ.

“Hồi nãy nhìn mày bắt xe buýt mà tao thấy nghẹn. Không phải vì thương hại, mà vì tao ước gì mình được sống bình yên như mày. Tao có tiền, có xe, có nhà, nhưng không có được nụ cười mà mày vẫn giữ từ hồi lớp 12 đến giờ. Mày là đứa duy nhất trong lớp sống đúng với chính mình. Nhớ giữ lấy. Đừng để cuộc đời làm mày mất nó.”

Tôi chết lặng. Không có tên, nhưng tôi biết là ai viết. Cái cách viết, cái kiểu xưng hô – là Hoàng.

Hoàng là lớp phó học tập thời xưa, nay là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu lớn. Cậu ấy là người cười nhiều nhất trong buổi họp lớp, kể chuyện hài nhất, và cũng là người lái chiếc Mercedes đen bóng thu hút mọi ánh nhìn.

Tôi tưởng Hoàng đã quên tôi – cô gái hay mượn vở cậu ấy chép bài, hay chia nửa ổ bánh mì trong những ngày không đủ tiền ăn sáng. Vậy mà Hoàng vẫn nhớ. Và có lẽ… vẫn dõi theo.

Tôi bật khóc. Không phải vì đau khổ, mà vì lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua, tôi được ai đó nhắc nhở rằng: sống tử tế, sống thật, vẫn có giá trị. Dù thế giới này đầy những chuẩn mực về thành công, tôi vẫn có thể là chính mình – và có người trân trọng điều đó.

Tin nhắn đó – chỉ vài dòng – mà tôi nhớ cả đời.

Tôi vẫn đi xe buýt, vẫn sống trong căn phòng nhỏ, vẫn uống cà phê gói 5 nghìn và ăn mì gói cuối tháng. Nhưng từ sau hôm ấy, tôi ngẩng đầu cao hơn một chút. Bởi tôi biết, dù nghèo vật chất, tôi giàu lòng tự trọng, và tôi đang sống thật.

Tôi trả lời lại Hoàng, chỉ một câu:

“Cảm ơn mày. Từ giờ, tao sẽ không xấu hổ vì là chính mình nữa.”