500 nghìn đồng tăng thêm mỗi tháng là số tiền mà sếp cho là xứng đáng với tôi sau 3 năm cống hiến; bị định giá quá rẻ, tôi bỏ việc, lương chỗ mới tăng 10 triệu đồng.

Trong thời buổi kinh tế khó khăn, thị trường lao động xuống dốc, nhiều người bảo tôi rằng có việc làm là tốt rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn chọn bỏ việc khi cảm thấy công sức của mình không được những người quản lý trân trọng.

Tôi luôn nghĩ người lao động và người sử dụng lao động là mối quan hệ bình đẳng, hiểu đơn giản là tôi bán công sức, kiến thức, thời gian để đổi lấy tiền lương và những đãi ngộ xứng đáng. Thế nhưng trên thực tế, nhiều ông chủ luôn xem nhẹ công sức của những nhân viên chỉ biết im lặng làm việc, không biết cách lên tiếng đòi hỏi. Những nhân viên cống hiến lâu năm, khiến sếp yên tâm về sự biết điều, chăm chỉ, trung thành thường nhận lương thấp hơn người mới mà sếp vừa đưa về, dù họ chưa thể hiện được gì kể cả sau một thời gian gia nhập.

Đi làm ai cũng mong đợi được tăng lương, đó không chỉ là thu nhập mà còn là sự ghi nhận của công ty đối với năng lực và đóng góp của mình. Nhưng cái cách tăng lương của nhiều vị sếp, trong đó có sếp cũ của tôi, lại cho thấy họ không tôn trọng, thậm chí có thể nói là coi rẻ nhân viên. Đầu năm nay, tôi từ bỏ công việc mình từng gắn bó khi nhận ra điều đó. 500 nghìn đồng, đó là số tiền mà sếp cho là xứng đáng với tôi sau 3 năm cống hiến miệt mài.
(Ảnh minh họa: AI)

(Ảnh minh họa: AI)

Năm 2022, tôi được tuyển dụng vào vị trí thiết kế của một công ty khởi nghiệp trong ngành nội thất, mức lương 15 triệu đồng/tháng. Mọi thứ đối với tôi đều đầy mới mẻ và thử thách. Tôi rất kỳ vọng vào nơi làm việc mới này, luôn tràn đầy nặng lượng khi nhận và hoàn thành nhiệm vụ được giao, đề xuất nhiều ý tưởng sáng tạo với ban giám đốc.

Sếp rất hài lòng với hiệu quả công việc của tôi. Cá nhân tôi cũng không chê mức lương đó vì nghĩ rằng công ty đang trong giai đoạn mới thành lập, mọi người cần tập trung vào những mục tiêu xa hơn.

Năm 2023, sau khi con gái chào đời, quan điểm của tôi về tiền lương dần thay đổi. Tất cả các khoản chi tiêu đã tăng gấp rưỡi, tôi chi nhiều nhưng thu nhập vẫn “giẫm chân tại chỗ”, không đủ trang trải cho cuộc sống hàng ngày của gia đình. Vì vậy, tôi dần có tâm lý không hài lòng với thu nhập được trả, bản thân đóng góp nhiều cho công ty nhưng cả năm trời lương chưa tăng.

Lúc này, người quản lý chủ động nói chuyện với tôi về tình hình tài chính của công ty. Anh chia sẻ về nhiều dự án và mục tiêu lớn cần đến tiền. Biết tôi có con nhỏ, anh rất muốn tăng lương nhưng nguồn tiền đang rất eo hẹp, mong anh em đồng lòng vượt qua. Thế là tôi im lặng, chờ công ty chủ động tăng lương cho mình khi công ty có thu nhập dồi dào hơn.

Đầu năm 2024, biết tình hình tài chính của công ty đã biến chuyển tích cực, nhân một buổi ăn trưa với quản lý, tôi nói giờ chi phí nuôi trẻ con rất lớn, gia đình tôi đang khó khăn. Anh tỏ ra hiểu ý và động viên, nói sẽ đề xuất tăng lương với ban giám đốc, đồng thời bảo rằng muốn tăng lương phải có cơ sở để chứng minh.

Sau khi suy nghĩ, tôi thấy phải để cấp lãnh đạo cao nhất nhìn thấy giá trị của mình nên càng làm việc rất chăm chỉ, nhận thêm nhiều đầu việc hơn, luôn làm thêm giờ. Dù con còn nhỏ nhưng ngày nào tôi cũng tất bật đến tối muộn, nhiều khi đem cả công việc về nhà khiến vợ nhắc nhở, giận dỗi.

Suốt 6 tháng sau đó, tháng nào tôi cũng vượt mức KPI nhiều lần, nhưng quản lý vẫn không hề nhắc gì đến chuyện tăng lương. Quá bức xúc, đến đầu năm 2025, tôi quyết định xin nghỉ việc. Sếp rất bất ngờ, có vẻ điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của lãnh đạo. Tôi nói thẳng lý do là bản thân rất nỗ lực và thành tích tốt nhưng không hề được tăng lương suốt 3 năm qua, nên tôi muốn tìm được nơi có đãi ngộ tốt hơn.

Hai ngày sau, quản lý gọi tôi vào phòng nói chuyện. Lời anh nói khiến tôi ngỡ ngàng: Tôi được đề xuất tăng 500 nghìn đồng/tháng. Quản lý nói tôi làm việc lâu rồi, công việc trơn tru không mất nhiều công sức nên mức tăng như vậy là hợp lý. Anh khuyên tôi nên rút lại đơn xin nghỉ vì tôi đã trên 30 tuổi, có con nhỏ, liệu có dễ dàng tìm việc rồi thích nghi với môi trường mới hay không, rằng công ty vẫn đang phát triển, đãi ngộ như vậy đã rất hợp lý rồi.

Cuối cùng, tôi vẫn chọn nghỉ việc. Một thời gian sau, tôi được biết để tìm người thay thế vị trí của tôi, công ty cũ đã phải trả mức lương đến 25 triệu đồng/tháng. Thông tin đó khiến tôi ngộ ra một điều, người được mời về khi người ta cần sẽ luôn cao giá hơn người vẫn đều đặn cống hiến bao năm. Điều đó cũng đúng với tôi khi sang chỗ mới. Họ đang cần người, tôi đưa ra mức lương mong muốn là 25 triệu đồng và được chấp nhận.

Nghe giống như có hai người cùng điểm năng lực đang đổi chỗ làm cho nhau trong thị trường lao động, chỉ khác là các công ty mất thêm số tiền khá lớn mỗi tháng. Nếu sếp cũ tăng cho tôi 5 triệu đồng thì tôi đã không bỏ đi.

Luật pháp không buộc người sử dụng lao động phải tăng lương định kỳ, nhưng nếu như mọi hàng hóa, mọi nguyên liệu đầu vào của quy trình sản xuất đều tăng giá, tại sao giá lao động không tăng, ít nhất cũng đủ bù trượt giá, lạm phát? Sao doanh nghiệp không chủ động nâng cao đãi ngộ cho nhân viên để giữ chân trước khi họ quyết định rời đi?

Về phía người lao động, tôi nghĩ nếu cảm thấy người quản lý không trân trọng và ghi nhận, thấy năng lực và công sức của mình bị định giá quá rẻ thì tốt nhất nên nghỉ. Điều tôi hối tiếc là đã không đòi hỏi sớm hơn để ra đi sớm hơn.