Tôi là con gái út trong một gia đình khá giả, lớn lên trong sự yêu thương và đủ đầy. Bố mẹ tôi không chỉ cho tôi cuộc sống sung túc mà còn dạy tôi về giá trị của lòng chân thành và sự sẻ chia.

Cuộc đời tôi cứ thế trôi qua trong bình yên, cho đến ngày tôi gặp anh – người đàn ông khiến trái tim tôi rung động. Anh xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nhưng ở anh có sự chân chất, nghị lực và một tình yêu giản dị mà sâu sắc dành cho tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ sự khác biệt về hoàn cảnh sẽ là rào cản, bởi với tôi, tình yêu là đủ để vượt qua tất cả.

Nhưng khi chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân, mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp. Mẹ anh, một người phụ nữ mang tính sĩ diện cao, luôn lo sợ bị nhà tôi coi thường. Bà không muốn gia đình mình bị xem là “kém cỏi”, dù tôi và bố mẹ tôi chưa bao giờ có ý nghĩ ấy. Để chuẩn bị cho đám cưới, bà đã làm một điều khiến tôi không thể ngờ: đi vay nặng lãi. Bà dùng số tiền đó để sắm sửa sính lễ đắt tiền, tổ chức tiệc cưới linh đình, với cỗ bàn được bày biện như một đám cưới của giới thượng lưu. Tôi còn nhớ ánh mắt tự hào của bà trong ngày cưới, nhưng đằng sau đó là sự căng thẳng mà lúc ấy tôi chưa hiểu.

Ngày cưới diễn ra trong không khí vui vẻ, nhưng cũng đầy áp lực ngầm. Tôi và anh trao nhau lời thề nguyện, lòng chỉ mong một cuộc sống hạnh phúc giản đơn bên nhau. Nhưng ngay sau khi tiệc cưới kết thúc, khi tôi và anh ngồi lại kiểm phong bì, mẹ anh bất ngờ xuất hiện với một yêu cầu khiến tôi chết lặng. Với giọng điệu vừa kiên quyết vừa như van xin, bà yêu cầu chúng tôi đưa toàn bộ số phong bì mừng cưới để bà trả nợ. Chưa dừng lại, bà còn đòi tôi đưa cả vàng cưới và của hồi môn mà bố mẹ tôi đã dành tặng – những món quà không chỉ là vật chất, mà còn là tình yêu, sự kỳ vọng của bố mẹ dành cho đứa con gái út.

Tôi cảm thấy như trời đất sụp đổ. Từng lời nói của bà như nhát dao cứa vào tim. Tôi không thể tin rằng những giấc mơ về một mái ấm hạnh phúc mà tôi và anh vun đắp lại bị đặt vào tình thế như vậy ngay trong ngày trọng đại. Tôi nhìn sang anh, hy vọng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh chỉ cúi đầu, đôi tay siết chặt, như đang đấu tranh nội tâm. Tôi quá sốc, quá đau lòng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn bỏ tất cả, chạy về ngôi nhà thân thương của bố mẹ, nơi tôi luôn được chở che và yêu thương vô điều kiện.