Lan, một cô gái trẻ vừa cưới được ít ngày, trở thành con dâu mới của nhà họ Vương. Chồng cô, Minh, là con trai út, hiền lành nhưng ít chia sẻ về gia đình. Bố chồng Lan, ông Hùng, đã qua đời 5 năm trước, để lại mẹ chồng, bà Thảo, sống cô đơn trong căn nhà rộng. Lan chưa từng gặp bố chồng, chỉ nghe kể ông là người nghiêm nghị, tận tụy với gia đình.

Ngay những ngày đầu về làm dâu, Lan để ý mẹ chồng có thói quen lạ. Mỗi tối, bà Thảo lén lút leo lên tầng thượng, nơi có một căn phòng nhỏ khóa chặt. Khi Lan hỏi Minh, anh ngẩn người:
“Tôi cũng không rõ. Mẹ chưa bao giờ nói gì về căn phòng đó, kể cả với bố tôi khi ông còn sống.”

Tò mò ngày càng lớn, Lan không thể kìm lòng. Một buổi chiều, khi bà Thảo đi thăm họ hàng, Lan lấy búa nhỏ đập khóa cửa căn phòng. Bước vào, cô ngỡ ngàng trước một chiếc tủ gỗ cũ kỹ, bên trong chứa cả nghìn bức thư tay, ảnh chụp, và kỷ vật của bố chồng. Những bức thư, nét chữ mềm mại, được gửi từ một người phụ nữ tên Mai, đầy lời yêu thương dành cho ông Hùng từ những năm 1970. Các ảnh chụp ông Hùng trẻ trung, cười rạng rỡ bên một cô gái xinh đẹp.

Lan bàng hoàng khi nhận ra cô gái trong ảnh chính là mẹ đẻ mình, bà Mai, người vẫn sống khỏe mạnh ở quê. Trong một tấm ảnh, ông Hùng ôm bà Mai, phía sau ghi: “Mai, tình yêu của anh, dù đời này không thể bên em, anh mãi giữ em trong tim – 1972”. Lan run rẩy, không tin nổi mẹ mình từng là người yêu cũ của bố chồng.

Mang xấp thư và tấm ảnh, Lan trở về quê đối chất với mẹ. Bà Mai, khi thấy kỷ vật, bật khóc, kể lại câu chuyện tình dang dở. Hơn 50 năm trước, bà và ông Hùng yêu nhau khi ông là thanh niên nghèo trong làng. Họ mơ về một tương lai chung, nhưng gia đình ông ép ông cưới bà Thảo, con gái một gia đình giàu có, để trả nợ. Bà Mai, không muốn ông khổ, lặng lẽ rời đi, sau đó cưới bố của Lan. Khi Lan cưới Minh, cả bà Mai và ông Hùng đều sốc, cố giữ khoảng cách để che giấu quá khứ, sợ bà Thảo tổn thương.

Lan đoán bà Thảo có lẽ đã phát hiện những kỷ vật này sau khi ông Hùng qua đời. Bà giữ căn phòng khóa kín, không phá hủy, như một cách âm thầm đối mặt với một phần đời của chồng mà bà không bao giờ chạm tới. Lan quyết định không nói gì với mẹ chồng, lặng lẽ sửa khóa cửa và đặt mọi thứ về chỗ cũ. Trước khi rời tầng thượng, cô thì thầm:
“Bố ơi, con sẽ giữ bí mật cho bố và mẹ con.”

Lan tiếp tục làm tròn bổn phận con dâu, đối xử với bà Thảo bằng sự tôn trọng lớn hơn, thấu hiểu nỗi đau bà mang. Cô cũng gần gũi mẹ đẻ hơn, nhưng không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Câu chuyện về tình yêu dang dở của ông Hùng và bà Mai mãi là bí mật Lan chôn giấu, như minh chứng rằng những rung động chân thành, dù bị số phận chia cắt, vẫn sống mãi qua những bức thư và tấm ảnh cũ.