Tôi năm nay vừa tròn 30 tuổi, cái tuổi mà nhiều người nói là “đủ chín để chọn một bến đỗ bình yên”.

Qua mai mối, tôi nên duyên với anh – một người đàn ông gần 60, từng qua một đời vợ và có hai đứa con riêng. Anh là người trưởng thành, điềm đạm, luôn quan tâm và chăm sóc tôi cùng gia đình tôi một cách chu đáo. Tôi nghĩ mình may mắn khi tìm được một người chồng như anh, dù biết rằng cuộc sống hôn nhân với một người hơn mình gần ba mươi tuổi, lại có con riêng, sẽ không hề dễ dàng. Nhưng tôi không ngờ rằng, thử thách lớn nhất lại đến từ mẹ chồng – một người phụ nữ khắc nghiệt, lạnh lùng, mà sau này tôi mới hiểu, chính sự khắc nghiệt ấy có lẽ là nguyên nhân khiến anh và vợ cũ chia tay.

Ngay ngày đầu tiên về làm dâu, tôi đã cảm nhận được sự nặng nề trong ngôi nhà ấy. Buổi sáng, sau khi khách khứa ra về, mẹ chồng gọi tôi ra sân và giao việc với giọng điệu không cho phép từ chối. Tôi phải rửa sạch 40 mâm bát đĩa đãi khách, quét dọn cả ngôi nhà ba tầng, lau chùi sân vườn, thậm chí cắt tỉa cả mấy bụi cây um tùm phía sau nhà. Mọi thứ đều đổ dồn lên vai tôi, trong khi bà ngồi đó, quan sát từng hành động của tôi với ánh mắt sắc lạnh. Tôi mệt đến rã rời, nhưng vẫn cố gắng, nghĩ rằng mình cần chứng minh bản thân là một người con dâu đảm đang, để bà bớt khắt khe. Anh thấy tôi vất vả, chỉ lặng lẽ mang nước cho tôi uống, rồi nhỏ giọng nói: “Em cố chịu mẹ một chút, mẹ khó tính nhưng không xấu đâu.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi tủi thân.

Cho đến một buổi chiều định mệnh, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Sau khi hoàn thành đống công việc mẹ chồng giao, tôi đứng ngoài cửa sổ, nhìn xa xăm và nghĩ về những ngày tháng vô tư trước khi bước vào cuộc hôn nhân này. Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ từ căn phòng của mẹ chồng. Tò mò, tôi tiến lại gần hơn và nhận ra bà đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt. Những lời họ nói khiến tôi bàng hoàng, suýt ngã quỵ. Hóa ra, chồng tôi – người tôi yêu thương và tin tưởng – không phải là con của bố chồng, mà là con riêng của mẹ chồng với người đàn ông kia, người mà bà gọi là “người yêu cũ”. Bí mật này được bà giấu kín suốt bao năm, ngay cả với chồng tôi.

Tôi đứng đó, tim đập thình thịch, không tin vào những gì mình vừa nghe. Nhưng thay vì giữ im lặng, tôi quyết định hành động. Tối hôm đó, khi mẹ chồng gọi tôi vào để giao thêm việc, tôi cố tình đánh tiếng: “Mẹ ơi, hôm nay con nghe được một chuyện lạ lắm, về gia đình mình ấy.” Bà giật mình, ánh mắt thoáng hoảng loạn, vội hỏi: “Con nghe thấy gì? Nói rõ ra xem nào!” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết: “Con nghe được hết rồi, mẹ ạ. Từ chuyện chồng con là ai, đến chuyện mẹ giấu cả nhà bao năm nay. Nếu mẹ còn chèn ép con, con sẽ nói ra tất cả.”

Không khí trong phòng như đóng băng. Mẹ chồng nhìn tôi, đôi mắt trộn lẫn giữa sợ hãi và tức giận. Nhưng tôi không sợ. Tôi biết, từ khoảnh khắc ấy, tôi đã nắm trong tay một bí mật đủ sức thay đổi mọi thứ trong ngôi nhà này.