Nam sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng quê miền Trung. Từ nhỏ, anh đã quyết tâm rời làng để tìm con đường đổi đời. Anh lập nghiệp nơi thành phố xa hoa, mỗi tháng đều đặn gửi 10 triệu về quê để phụng dưỡng cha mẹ già.

Năm tháng trôi qua, vì công việc bận rộn, Nam không về thăm nhà suốt gần 10 năm. Dù vẫn nhận tiền hàng tháng, nhưng bố mẹ anh chưa từng nghe giọng nói của con trai mình, chỉ thấy tên anh trên những tờ biên lai ngân hàng.

Một ngày, Nam quyết định về quê mà không báo trước, mong tạo bất ngờ cho cha mẹ. Khi bước vào nhà, anh sững người trước cảnh tượng trước mắt: trên bàn thờ chính giữa gian nhà, một bức ảnh chân dung của chính anh, xung quanh là khói hương nghi ngút, đèn cầy lập lòe.

Nam run run quay lại, thấy mẹ đang bước từ bếp ra, ánh mắt bà đượm buồn nhưng bỗng sáng lên khi thấy bóng hình quen thuộc. Bà ngã khuỵu xuống, miệng lắp bắp:
“Con… con còn sống sao?”

Cha anh từ ngoài vườn bước vào, tay vẫn cầm chiếc cuốc cũ, đôi mắt rưng rưng:
“Chúng ta cứ ngỡ… con đã bỏ mình ở xứ lạ. Cả làng đều nói thế… Nhưng giờ thấy con về, thế này là đủ rồi…”

Nam bước tới, ôm chặt lấy cha mẹ, nghẹn ngào không thốt nên lời. Căn nhà nhỏ bỗng chốc ngập tràn tiếng khóc, tiếng cười xen lẫn, như muốn xóa nhòa mọi khoảng cách của năm tháng xa cách.

Từ đó, Nam quyết định không chỉ gửi tiền mà còn thường xuyên về thăm quê, để bố mẹ biết rằng anh vẫn còn sống, vẫn là đứa con hiếu thảo của họ, dù thời gian có trôi đi bao lâu chăng nữa.