Con trai tôi qua đời vì tai nạn đã ba năm. Tôi được tiếng thơm có con dâu thảo hiền, quyết tâm ở vậy để chăm sóc nhà chồng, không chịu tái giá dù tuổi còn trẻ. Mọi người xung quanh đều khen ngợi, bảo tôi có phước, được con dâu hiếu thảo.

Tuần rồi, tôi thấy trong người không khỏe, cơn đau mỏi kéo dài làm tôi lo lắng. Nghĩ mình cũng đã có tuổi, tôi tâm sự với con dâu, dặn dò vài chuyện trong nhà, còn bảo nếu có gì không may thì cứ mạnh mẽ mà bước tiếp, đừng ngần ngại vì tôi.

Mới qua ba hôm, con dâu tôi dắt về một thanh niên cao ráo, đeo túi máy ảnh, miệng tươi cười chào tôi:

Con chào mẹ, con là Phong, bạn của chị Thảo.

Tôi ngơ ngác nhìn cả hai, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thảo đã nhanh nhảu nói:

Mẹ ơi, con nhờ anh Phong đến chụp cho mẹ một bộ ảnh đẹp, để mẹ có kỷ niệm, sau này con cháu còn có mà nhớ.

Tôi nghe đến đây, lòng thoáng chút chạnh lòng. Mới cảm vài ngày mà con dâu đã tính chuyện chụp ảnh thờ cho mình rồi sao? Chẳng lẽ nó thấy tôi già yếu đến thế? Có phải là nó bắt đầu chán nản, muốn sớm được “tự do” hay không?

Nhìn ánh mắt của Phong đầy thiện ý, tôi bỗng thấy mình nghĩ quá xa. Tôi cười gượng, ngồi vào ghế theo lời con dâu. Phong nhanh tay chỉnh đèn, căn góc chụp rồi nhẹ nhàng nói:

Mẹ cứ thoải mái cười lên, đừng ngại nhé!

Tôi gượng cười, lòng vẫn lấn cấn. Phong chụp một hồi, rồi bảo:

Xong rồi mẹ ạ. Tấm nào cũng đẹp hết, chắc chắn sau này con cháu sẽ rất tự hào khi ngắm lại.

Thảo đỡ tôi đứng dậy, hai mắt lấp lánh vui mừng:

Mẹ ơi, mai con sẽ rửa ảnh to rồi đóng khung để treo ở phòng khách nhé. Để ai đến cũng thấy mẹ vẫn khỏe mạnh, yêu đời.

Đến lúc này, tôi mới bần thần nhận ra… Thì ra không phải là ảnh thờ, mà là ảnh kỷ niệm! Mấy hôm nay, tôi cứ tự dọa mình, nghĩ ngợi quá xa xôi. Đúng là già rồi, tâm trí cũng dễ hoang mang.

Tối đó, ngồi ngắm lại mấy tấm ảnh Phong gửi qua, tôi bật cười thành tiếng. Ừ thì, đôi khi chính mình cũng cần một chút tươi mới để thấy cuộc đời còn dài, còn đẹp biết bao.