Vì sống chung với vợ chồng con trai nên mâu thuẫn gia đình ngày càng căng thẳng, khiến tôi nhiều đêm không ngủ được.

Làm cha mẹ, ai cũng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Nhưng đôi khi, sự hy sinh thái quá lại khiến con cái ỷ lại. Câu chuyện của tôi có lẽ sẽ khiến nhiều người giật mình, nhìn lại cách yêu thương bản thân lúc về già.

Tôi và chồng chỉ có một cậu con trai. Từ hồi học đại, con đã có bạn gái và sau khi tốt nghiệp thì kết hôn. Khi mới ra trường, hai vợ chồng nó kiếm được ít tiền, mỗi tháng chỉ đủ ăn chơi, chẳng tiết kiệm được đồng nào. Khi có con, chi tiêu càng khó khăn hơn, nói gì đến chuyện mua nhà.

Thực ra, tôi vốn không hài lòng khi con trai kết hôn quá sớm. Tôi cho rằng, đàn ông nên lập nghiệp trước rồi mới tính đến chuyện gia đình. Hơn nữa, nhà con dâu còn có em gái đang đi học, gia cảnh không môn đăng hộ đối, nên tôi càng không ưng.

Tôi vẫn còn nhớ lúc hai đứa đưa nhau về ra mắt, tôi thấy con dâu tính cách trầm lặng, ít nói, lại lười biếng. Ăn xong không biết phụ dọn dẹp, gặp người lớn cũng không khéo léo nên tôi càng không thích.

Chúng tôi khuyên con trai nên phát triển sự nghiệp trước, đợi khi kinh tế ổn định rồi mới tính chuyện hôn nhân. Tôi còn muốn xin cho con làm việc ở trên thành phố tại công ty của người bạn tôi. Nhưng con dâu không chịu, nó sợ con trai tôi đi xa sẽ thay lòng đổi dạ, nên khóc lóc. Cuối cùng, con trai tôi từ chối công việc đó, bỏ lỡ cơ hội lớn.

Không lâu sau, con dâu có thai trước hôn nhân, chúng tôi đành phải đồng ý cho chúng kết hôn, chỉ tổ chức đám cưới đơn giản.

Kết hôn xong, vợ chồng con trai ở chung nhà với chúng tôi. Sau khi cháu gái ra đời, gia đình thêm phần vui vẻ, nhưng tôi cũng bận rộn hơn. Cháu gái hầu như do vợ chồng tôi chăm sóc, còn hai vợ chồng con trai đi làm về chỉ cắm mặt vào điện thoại chơi game. Thấy chúng không quan tâm đến con, chỉ biết hưởng thụ, có lần tôi bực mình mắng vài câu, con dâu liền giận dỗi bỏ về nhà ngoại.

Con trai tôi chạy theo, ở lại nhà ngoại mấy ngày mới đưa vợ về. Tôi cũng thấy tủi thân, ngày ngày vừa làm việc nhà vừa trông cháu. Cháu gái 3 tuổi, từ ăn uống đến quần áo, đồ chơi hay ốm đau… đều do chúng tôi lo hết. Tôi không hiểu, con dâu còn gì không hài lòng. Nhưng tính khí nó ngày càng nóng nảy, chỉ cần không vừa ý là dọa ra ở riêng. Mâu thuẫn gia đình ngày càng căng thẳng, khiến tôi nhiều đêm không ngủ được.

Trong một lần cãi vã gần nhất, con dâu lại bỏ về nhà ngoại. Hôm đó, bà thông gia gọi điện đến, mắng con trai tôi thậm tệ, chê con tôi bất tài, cươi nhau mấy năm không mua nổi nhà. Bà ấy còn đe dọa, nếu không mua nhà sẽ ly hôn. Vì thế, con trai tôi hoảng hốt, ép chúng tôi phải mua nhà ngay.

Mấy năm nay giá nhà vẫn cao chót vót. Vợ chồng tôi chỉ có 3 tỷ tích góp cả đời đi làm. Tôi bàn với chồng, cuối cùng quyết định lấy 3 tỷ ra mua nhà cho con. Phần còn lại, chúng nó vay trả góp.

Con dâu tôi nghe tin liền vội vã trở về nhà, nói đã xem trước một căn nhà ở trung tâm, gần trường học, thuận tiện đi lại, gần chỗ làm, bắt chúng tôi nhanh chóng quyết định. Rồi vợ chồng tôi cũng gật đầu vì thương con, thương cháu.

Sáng hôm đó, chúng tôi đi sớm, chưa kịp ăn sáng đã đến ngân hàng làm thủ tục rút tiền đi đặt cọc. Nhưng khi đến nơi mới phát hiện quên sổ tiết kiệm, đành quay về nhà. Vừa bước vào cửa, tôi nghe thấy con dâu đang nói chuyện điện thoại với mẹ nó trong phòng ngủ, mở loa ngoài nên không biết chúng tôi về.

Con dâu tôi nói: “Đợi nhà nhận xong, bố mẹ phải đến ở với bọn con nhé, con không muốn sống chung với bố mẹ chồng nữa, mệt mỏi lắm rồi”.

Con trai mua nhà tôi định cho 3 tỷ ngày mua nghe thấy kế hoạch của con dâu tôi quyết định giữ tiền dưỡng già Mẹ nó nói: “Bố mẹ chồng con bỏ hết tiền dành dụm ra mua nhà, sau này chắc chắn sẽ bắt hai đứa phụng dưỡng cho mà xem”.

Con dâu tôi đáp: “Con không bao giờ chăm. Họ có nuôi con đâu mà đòi hỏi? Đó là việc của con trai họ. Con còn định đợi Búp lớn một chút sẽ đưa về cho bố mẹ nuôi, để sau này nó chỉ thân và hiếu thảo với bố mẹ thôi”.

Mẹ nó hỏi: “Vậy Thành có đồng ý không?”

Con dâu cười đắc ý: “Chồng con nghe lời con hết”

Nghe xong âm mưu của con dâu và mẹ nó, tôi tức đến nghẹt thở. Nhà chưa mua xong đã tính toán chiếm đoạt. Điều khiến tôi đau lòng nhất là cháu gái do tôi nuôi dưỡng từ nhỏ, nó định đưa cháu về cho mẹ nó nuôi, để cháu không thân với tôi nữa.

Ngay lúc đó, tôi quyết định không mua nhà nữa, căn nhà cũ đang ở cũng không bao giờ sang tên cho vợ chồng con trai.

Đúng lúc đó, con trai tôi đi chợ về, thấy sắc mặt tôi không ổn, liền hỏi có chuyện gì. Tôi lạnh lùng nói: “Mẹ không ngốc, tiền cũng không nhiều. Mua nhà là việc của các con, tự mua rồi ra mà ở riêng. Số tiền đó bố mẹ sẽ giữ lại để dưỡng già”.

Con dâu nghe tiếng tôi bên ngoài, liền vội vàng cúp điện thoại chạy ra, hỏi lo lắng: “Mẹ, sao mẹ về sớm thế?”

Tôi nhìn thẳng vào nó nói: “Nếu con cảm thấy mẹ trông cháu không tốt, muốn mẹ ruột con nuôi thì hãy đưa cháu về sớm. Hai đứa cảm thấy sống chung với người già là chịu thiệt, thì hãy dọn ra ngoài ở đi, mẹ ủng hộ”. Nói xong, tôi bước vào phòng.

Giờ tôi không quan tâm chúng có oán hận hay không. Nhưng đúng là hy sinh quá chẳng có ý nghĩa gì. Đã đến lúc để chúng tự lớn lên, tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Vợ chồng tôi sẽ sống những tháng tuổi già thảnh thơi bên nhau, chẳng phải nặng nợ.