Kỳ nghỉ lễ 30/4 đang đến gần, lẽ ra tôi phải háo hức vì sắp được nghỉ ngơi nhưng thay vào đó lại thấy nặng lòng. Bởi chồng bắt tôi lo 25 triệu đồng để mời gia đình anh đi du lịch.
Đó là thứ áp lực khiến tôi cảm thấy mình không thể nào cáng đáng nổi. Kinh tế gia đình vốn đã eo hẹp. Lương hàng tháng của hai vợ chồng chỉ ở mức trung bình. Để dành được một khoản nhỏ thôi tôi cũng phải tính toán chi li từng đồng.
Vậy mà khi tôi bày tỏ nỗi lo, chồng chỉ buông một câu nhẹ tênh: “Có 25 triệu thôi mà em làm ầm, làm ĩ. Người ta còn phải lo cả trăm triệu, cả tỷ. Bố mẹ già rồi, chưa được đi đâu chơi, em làm dâu kiểu gì mà cứ tiếc vài đồng?”.
Với anh, 25 triệu là “vài đồng”. Nhưng với tôi, đó là thu nhập một tháng của cả nhà, là những đêm tôi mất ngủ để tính toán từng đồng, từng cắc, làm sao đủ để nuôi con, để sống và tiết kiệm được một chút phòng khi trái gió, trở trời.
Tôi chưa từng bất hiếu với bố mẹ chồng. Tết nhất tôi lo quà. Bố mẹ đau ốm tôi lo thuốc men đầy đủ. Tôi không vô tâm, cũng không tính toán ki bo. Nếu đủ khả năng, tôi chẳng tiếc.
Nhưng anh muốn tôi dùng từng ấy tiền để chi trả cho một chuyến du lịch 8 người, gồm cả bố mẹ chồng và nhà anh trai chồng, tôi không cam lòng. Sau chuyến đi ấy, chúng tôi sẽ đối mặt với những ngày còn lại trong tháng như thế nào?
Tôi nói: “Nếu muốn đi thì chỉ nên mời bố mẹ thôi cho tiết kiệm”. Nhưng anh phản đối: “Bố mẹ ở cùng với nhà anh trai, mời mỗi bố mẹ thì kỳ lắm”.
Tôi thấy chuyện đó là bình thường. Nhưng với chồng tôi, mọi lời góp ý đều là vô nghĩa.
Nghĩ lại những dịp lễ trước, hay những cuối tuần được nghỉ, tôi nhắc anh về thăm nhà ngoại cách đây 40km, anh đều gạt phăng: “Tiết kiệm đi, về làm gì lắm thế?”. Một chuyến về nhà bố mẹ vợ mất chưa đến 500 nghìn, anh cũng tiếc.
Thế mà giờ, 25 triệu anh lại nói ra nhẹ như không. Anh cũng chẳng hề nhắc đến chuyện đưa bố mẹ tôi đi cùng, hay chí ít cũng là một lời hứa cho lần sau.
Suốt bao năm làm rể, anh chưa từng biếu bố mẹ vợ đồng nào, chưa một lần mời bố mẹ vợ đi ăn, huống hồ là đi du lịch.
Tôi không cấm anh lo cho gia đình anh. Nhưng mọi chuyện nên trong khả năng, chứ không phải vay mượn để “sĩ diện”. Tôi buồn, tôi tủi. Hơn hết, tôi thấy xót xa cho bố mẹ mình.
Giờ 25 triệu ấy, tôi bỏ ra. Rồi khi kết thúc chuyến du lịch, cần tiền, tôi biết vay ai? Chẳng lẽ lại hỏi bố mẹ đẻ? Bố mẹ có thể giúp tôi nhưng đâu phải việc gì tôi cũng có thể nhờ cậy. Nghĩ đến việc vay tiền bố mẹ đẻ, lòng tôi nghẹn đắng.
News
Thuốc giả tràn lan thị trường, Chủ tịch công ty quản lý chuỗi nhà thuốc Long Châu lên tiếng
– Chủ tịch công ty quản lý chuỗi nhà thuốc Long Châu nói thuốc giả là đáng lên án. Long…
Sẽ có sự thay đổi về sách giáo khoa của nhiều môn học sau khi sáp nhập tỉnh?
Tài liệu Giáo dục địa phương tỉnh Tây Ninh lớp 10. Môn học không thể thiếu trong Chương trình Giáo…
Bộ phim khiến ai cũng phải cúi đầu cảm phục, tự hào trước sự hy sinh của những “bóng hồng bất tử”, đến Cục trưởng Xuân Bắc cũng có vai để đời ở đây!
Bộ phim về 10 cô gái bất tử ở Ngã ba Đồng Lộc khiến khán giả nổi da gà khi…
Khi danh tiếng bị gắn với phát ngôn gây hiểu lầm, điều mà nghệ sĩ mất đi không đơn thuần là tiền
Khi danh tiếng bị gắn với phát ngôn gây hiểu lầm, điều mà nghệ sĩ mất đi không đơn thuần…
Nam diễn viên từng nhận 60 cây vàng mỗi phim, tuổi U60 chuẩn bị lấy vợ xinh đẹp nhất Việt Nam
Diễn viên Lý Hùng được mệnh danh là tài tử điện ảnh Việt Nam từng khiến bao trái tim thế…
Bất ngờ với gia thế, truyền thống quân nhân của gia đình 1 nữ ca sĩ nổi tiếng
Trong bài chia sẻ mới nhất, Chi Pu gây bất ngờ khi lần đầu tiết lộ gia đình có truyền…
End of content
No more pages to load