Chỉ vì một lần sai lầm, tất cả những điều tôi đã làm đều tan biến như chưa từng tồn tại. Mẹ chồng quay ngoắt, không cho tôi cơ hội giải thích. Ánh mắt bà nhìn tôi như kẻ thù.

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình phải ấm ức, nuốt nước mắt vào trong khi bị chính mẹ chồng mắng nhiếc, dọa đuổi khỏi nhà, chỉ vì hộp sữa tôi mua cho con mình uống.

Chuyện xảy ra cách đây vài hôm, đúng ngày tôi đọc báo biết được vụ hàng trăm nhãn hiệu sữa bột giả vừa bị phanh phui. Vội vàng tìm kiếm hết tờ báo nọ đến tờ báo kia, tôi giật mình phát hiện loại sữa bột tôi đang bổ sung cho con trai 1 tuổi lại nằm trong danh sách số sữa giả kia.

Hoang mang mang hộp sữa đến cửa hàng đã mua để đối chất, tôi nhận được câu trả lời, họ cũng là nạn nhân trong vụ việc này. Vậy là không còn gì để chối cãi, tôi buộc phải chấp nhận sự thật rằng mình đã vô tình cho con uống sữa giả suốt nửa năm qua mà không hề hay biết.

Mẹ chồng giận dữ, dọa tìm người khác thay thế tôi khi biết cháu nội uống phải sữa giả - Ảnh 1. Ảnh minh họa

Bần thần trở về nhà, chưa kịp nghĩ ngợi thêm gì, tôi va phải ánh mắt dò xét của mẹ chồng. Bà biết tôi mang hộp sữa đi kiểm tra nên có lẽ đang chờ câu trả lời. Vì không muốn mẹ chồng lo lắng cho sức khỏe của cháu, tôi đã nói đó không phải sữa giả, chỉ là loại sữa bình thường.

Thế nhưng, ngày hôm sau, khi thấy tôi đổi loại sữa khác cho con và vứt toàn bộ số sữa đang dùng dở và cả hộp nguyên chưa bóc tem, mẹ chồng đã lập tức nghi ngờ. Sự hối thúc dồn dập của bà khiến tôi cũng không thể giấu thêm nữa, cuối cùng đành phải nói sự thật.

Ngay khi biết tôi mua phải sữa giả cho cháu bà uống suốt nửa năm qua, mẹ chồng đùng đùng giận dữ khiến tôi bất ngờ.

Khổ thân cháu tôi, có một người mẹ không có lương tâm. Đã kém hiểu biết, tham rẻ mua phải sữa giả cho con uống, giờ còn định nói dối, bao che sự thật. Nếu tôi không cố gặng hỏi thì cô sẽ lờ chuyện này đi và mặc kệ việc con bị uống sữa giả chứ gì.

Cô làm mẹ cái kiểu gì thế hả? Thằng bé mà có xảy ra chuyện gì, cô có gánh được không? Nếu không làm tốt được bổn phận của mình thì để đấy cho người khác làm”.

Tôi sững người, cổ họng nghẹn ứ. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ chồng giận đến như thế. Tôi hiểu bà lo cho cháu, nhưng… tôi cũng là mẹ mà. Tôi đâu cố ý mua sữa giả về cho con uống. Giờ biết chuyện, lòng tôi cũng thắt lại chứ đâu có sung sướng gì mà mẹ chồng nói như thể tôi cố tình làm như vậy.

Điều khiến tôi đau lòng hơn cả là trước giờ, tôi vẫn luôn cố gắng làm tròn bổn phận dâu con trong nhà. Tôi cố gắng học nấu ăn theo ý mẹ chồng, chịu khó dậy sớm, chăm lo nhà cửa, không để bà phải bận tâm. Mỗi lần bà ốm, tôi là người xoa dầu, nấu cháo. Tôi tưởng rằng giữa tôi và mẹ chồng đã có được sự tin tưởng và quý mến.

Vậy mà chỉ một lần sai lầm, tất cả những điều tôi đã làm đều tan biến như chưa từng tồn tại. Mẹ chồng quay ngoắt, không cho tôi cơ hội giải thích. Ánh mắt bà nhìn tôi như kẻ thù, người muốn làm hại cháu bà. Câu nói hàm ý sẵn sàng đuổi tôi ra khỏi nhà để rước người con dâu khác thay thế của mẹ chồng vẫn âm ỉ trong đầu tôi đến tận bây giờ.

Từ hôm đó, trong nhà im lặng đến đáng sợ. Mẹ chồng không nói với tôi nửa lời. Bà đi qua tôi như không khí. Bữa cơm cũng chẳng ai nhìn ai. Chồng tôi đứng giữa, cũng chỉ biết thở dài. Tôi thì như cái bóng trong chính ngôi nhà mình. Tôi cảm thấy mình bị kết tội chỉ sau một sai lầm, không được lắng nghe, không được thấu hiểu.

Tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo. Xin lỗi thêm nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Ở lại mỗi ngày là một vết cắt âm thầm vào lòng tự trọng còn nếu rời đi, gia đình nhỏ của tôi sẽ đối mặt nguy cơ tan vỡ.

Tôi nên làm thế nào trong hoàn cảnh này đây?