Một cuốc xe như bao ngày, nhưng lần này ông Ph.L.H. (55 tuổi, quê Cái Bè, Tiền Giang), người tài xế xe công nghệ đã không trở về, để lại phía sau người vợ bệnh tật cùng hai đứa con trong căn phòng trọ nghèo và giấc mơ chưa kịp thành hình.

Cuốc xe không thể trở về

Trưa ngày 10/7, như thường lệ, ông Ph.L.H. (55 tuổi, quê Cái Bè, Tiền Giang) ra khỏi phòng trọ để chạy xe ôm công nghệ. Vợ ông, bà Ngô Thị Kim Tuyến (56 tuổi), đang bị thoái hóa khớp, teo cơ chân, vẫn nằm ở nhà, mong chồng chở đi châm cứu như mọi ngày.

Nhưng lần này, ông H. không về nữa.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 1.

Hiện trường vụ việc thương tâm (Ảnh: Di Anh)

Người khách hôm ấy là Hoàng Thành Công (20 tuổi, quê xã Ia Lâu, tỉnh Gia Lai) — một thanh niên nghiện ma túy, không nghề nghiệp, sống lang thang, nảy sinh ý định cướp xe máy để có tiền tiêu xài và trả nợ do thua game.

Công thủ sẵn dao bấm, lân la tìm xe ôm ở khu vực ấp 8, xã Long Thành (Đồng Nai) và thuê ông H. chở đến xã Xuân Đường với giá 100.000 đồng.

Trong quá trình di chuyển, Công liên tục yêu cầu nạn nhân chạy qua nhiều đoạn đường vắng người, tạo điều kiện để ra tay. Đến khu công nghiệp Lộc An – Bình Sơn, hắn giả vờ bảo ông H. dừng xe để đi vệ sinh.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 2.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 3.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 4.

(Ảnh: Di Anh)

Ngay khi nạn nhân dừng lại, Công bất ngờ rút dao cắt vào cổ ông, khiến ông H. tử vong tại chỗ. Sau đó, Công lấy ví tiền, giấy tờ và cướp luôn chiếc xe máy, rồi tẩu thoát.

Đến 20h50 cùng ngày, nhờ các biện pháp nghiệp vụ, Công an tỉnh Đồng Nai đã phối hợp cùng các đơn vị bắt giữ được nghi phạm khi đang lẩn trốn tại xã Xuân Đường. Tại cơ quan điều tra, Công thừa nhận đã bán xe máy cướp được với giá 4 triệu đồng để trả nợ game.

“Cô đợi hoài không thấy ông ấy về”

Trong ngôi chùa Bửu Lộc (xã Long Thành, Đồng Nai), hương khói nghi ngút quấn theo tiếng tụng kinh đều đặn, lặng lẽ tiễn đưa một người đàn ông vừa bị cướp đi mạng sống một cách tàn nhẫn. Không kèn trống, không có vòng hoa tráng lệ hay hàng dài xe đưa tiễn, chỉ có vài người hàng xóm, vài người quen từng gọi ông để gửi hàng, cùng người vợ và hai đứa con bước vào tuổi mới khóc nghẹn.

Vợ ông, bà Tuyến, bệnh tật triền miên, chân teo cơ không thể đi lại, chỉ có thể ngồi bò trong căn phòng trọ nhỏ chờ chồng đi làm về mỗi trưa. Nhưng trưa hôm ấy, người chồng mà bà dù có đau chân cũng cố gắng nấu món cá bống kho ông thích, đã chẳng thể trở về.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 5.

bà Tuyến – vợ của nam tài xế bị sát hại (Ảnh: Di Anh)

Ngay tại nơi diễn ra tang lễ, bà Tuyến nức nở kể lại buổi trưa đau lòng ấy. Từng lời kể, như rút đi từng hơi thở, từng nỗi nhớ thương về người chồng:

“Sáng ông ấy đi chợ cho cô rồi mới đi chạy xe. Cô kho cá bống cho ông ấy ăn trưa… Ông ấy thích món đó lắm. Vậy mà chờ mãi không thấy về…” bà Tuyến nghẹn ngào.

Khoảng 12 giờ, khi không thấy chồng quay lại đúng giờ thường lệ, bà mới bắt đầu nóng ruột gọi điện. Nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài vô cảm của một chiếc điện thoại đã chẳng còn tín hiệu.

“Cô đợi hoài không thấy ông ấy về, cô gọi điện mà cứ thuê bao hoài, ông ấy không bao giờ như vậy hết. Bình thường có đi thì ông ấy cũng điện về là anh đi đây đi đó đến 4 giờ hoặc bao giờ về, nhưng cứ thuê bao hoài nên cô cũng nóng ruột…” – Bà Tuyến cứ vậy lặp đi lặp lại những ký ức về buổi trưa hôm ấy rồi bật khóc nức nở.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 6.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 7.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 8.

(Ảnh: Di Anh)

Lo lắng, bất an, bà hỏi hàng xóm, gọi người quen nhưng vẫn không ai biết tin tức về ông T.. Đến khi một người phụ nữ bán vé số và công an tới phòng trọ hỏi “Có phải nhà chú chạy xe ôm không?”, bà mới nhận được thông báo chồng mình đã gặp tai nạn. Do lo lắng người vợ không thể chịu đựng được cú sốc quá lớn, người nhà đã giấu đi sự thật về câu chuyện của ông H.

“Cô hỏi chồng cô đâu, người ta mới nói ông ấy bị tai nạn, giấu cô. Tối qua lên đến đây (chùa) mới biết.” – Càng nói bà càng không kìm được mà khóc lớn. Bà Tuyến thậm chí còn không thể nhìn mặt người chồng thân yêu một lần cuối.

Cả gia đình sống nhờ vào một chiếc xe máy cũ

Rời xa quê hương lên Đồng Nai mưu sinh từ hơn mười năm trước, cuộc sống gia đình vốn đã khó khăn nay càng khánh kiệt vì bà Tuyến mắc bệnh nặng chẳng thể rời khỏi nhà. Hai đứa con của ông bà chỉ mới mười mấy, đôi mươi, vẫn đang vật lộn để ổn định cuộc sống. Riêng đứa con trai nhỏ hơn mới lớp mười, do hiểu hoàn cảnh của gia đình nên đã xin nghỉ học, đi làm thêm phụ giúp mẹ cha.

“Chân cô bị như vậy. Em thi lên lớp 10 mà rớt, cô mới nói con ráng học, mẹ đi mượn tiền con đi học trường nghề. Nhưng em nói mẹ bị vậy con không đi học nổi đâu. Em mới đi làm phụ cho ba, thuốc men cho cô, nhà cửa…” Bà Tuyến nghẹn ngào khi nhắc về những đứa con.

Cuộc sống của gia đình gắn liền với phòng trọ nhỏ hơn một triệu đồng cùng những món quà tặng, đồ cũ xin được. Chiếc xe vốn là kế mưu sinh của của ông H., đưa con trai đi làm, đưa vợ đi khám bệnh… trong vòng 1 năm qua cũng là đồ được người thân thương tình tặng.

Bà Tuyến kể, chiếc xe máy mà chồng đang sử dụng là xe được người quen đầu ngõ cho mượn vì xe cũ được một người họ hàng tặng bị hư liên tục. Người đó mới đưa giấy tờ xe vài ngày trước.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 9.

(Ảnh: Di Anh)

“Cô mới xin em nó bán rẻ lại 2 triệu rồi xin đến mấy hôm nữa có trả. Em nó nói thôi chị cứ giữ đi, khi nào có tiền thì gửi. Mới chạy được không lâu thì bây giờ mất tiêu rồi, người cũng mất rồi… ”

Dù tay chân yếu, không làm được nghề nặng, ông H. luôn cố gắng vì vợ con. Một căn nhà thuộc về mình để vợ con đỡ vất vả có lẽ là mong ước lớn nhất của ông.

Chẳng có lời nói hoa mỹ cũng chẳng có những món quà, nhưng toàn bộ hành động của ông H., tất cả đều là yêu:

“Ông ấy ít nói chuyện lắm. Vợ chồng trong bữa trưa thì nói cầu sao trời thương có tiền, có cái chòi cũng đỡ. Mình giờ già rồi bà ơi, chẳng làm gì nổi nữa. Con thì chưa đứa nào được gì hết… Ông ấy thương vợ thương con lắm, không có bê tha, có gì cũng đem về cho vợ cho con hết, miếng bánh gì cũng đem về hết.

Ông ấy đi chở bánh, người ta cho bánh cũng mang về. Mới mang bữa trước rồi bữa sau ông ấy bị. Dù ông ấy không có bày tỏ tình cảm nhưng mình hiểu.” – những mảnh ký ức về ông H., về người chồng được bà dần hồi tưởng.

Nhiều khi đau bệnh, bà Tuyến than thở: “Ông ơi, tôi đau quá, chắc tôi đi trước quá…” Ông H. lại cười hiền: “Nhiều khi tôi đi trước bà đó…” Một đoạn đối thoại giản dị, tưởng chừng vu vơ, nhưng giờ nghe lại chỉ còn là lời tiễn biệt đầy xót xa.

Những ước mơ dang dở

Dù cuộc sống chật vật, ông H. vẫn luôn là một người ngay thẳng và cần mẫn. Không nề hà bất kỳ công việc gì, miễn có thể kiếm được đồng ra đồng vào lo cho gia đình. Người ta nhớ đến ông không chỉ vì là người chạy xe ôm cần mẫn, mà bởi sự hiền lành, thật thà, sẵn sàng ngồi chờ hàng giờ đồng hồ chỉ để đưa khách trở về, không một lời than phiền.

Có lẽ chính bởi sự tử tế âm thầm ấy mà khi ông nằm xuống, giữa một đám tang đơn sơ, vắng bóng người thân nhưng vẫn có những người, dù chỉ là nghe tin về ông cũng lặng lẽ tìm đến.

Chị Nguyễn Thị Thanh Tâm, một khách cũ của ông H. xúc động kể:

“Chị đi chú được 3, 4 lần. Nhớ khi có công việc giao giấy tờ ở Biên Hoà, chú chạy rất cẩn thận. Khi đến nơi, chú hỏi chị có cần đợi không, chú ngồi ở quán nước đợi chị về luôn.

Chú kể chị nghe nhiều lắm, mỗi lần đi là một câu chuyện về cuộc đời của chú. Chú cũng nói hoàn cảnh gia đình, chị không biết bé nào học ở Sài Gòn nhưng chú tự hào về bé lắm. Chú nói ráng làm để lo cho các bé học, có công việc. Nếu bé ở Sài Gòn thì chú phải cố gắng nhiều hơn…” Chị Tâm nghẹn ngào.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường- Ảnh 10.

(Ảnh: Di Anh)

Chị cũng chia sẻ, bản thân cũng không thể ngờ khi biết câu chuyện của ông H. Chị nhận ra ông là bởi đôi dép cùng bình nước xám mà người tài xế vẫn thường mang theo bên mình.

“Tuổi của cô chú cũng bằng tuổi ba mẹ mình rồi, đáng lẽ phải được an nhàn. Chú cũng chia sẻ, gia đình chưa có nhà nên chú chưa dám nghỉ ngơi, hai đứa con còn nhỏ nữa, cô thì bị bệnh.”

Chị kể, ông H. từng tâm sự rằng đời người không có gì chắc chắn, nên chú chỉ mong có được một căn nhà nhỏ cho vợ con, rồi mới dám dừng lại, mới dám sống chậm một chút. Nhưng chưa kịp thực hiện điều đó thì đã vĩnh viễn ra đi.

Chị Tâm cũng chia sẻ, sau khi biết tin, nhiều người ở Hà Nội và TP.HCM đã quyên góp tiền hỗ trợ.

“Sáng giờ số tài khoản vẫn nhảy liên tục… 20 ngàn, 50 ngàn… có nhiều người không quen biết gì nhưng vẫn gửi cúng chú. Có mấy bé không có tiền nhưng cũng ráng gửi chút ít. Mong phần nào san sẻ với gia đình.”

Một người đàn ông lương thiện bị giết giữa ban ngày bởi một kẻ nghiện game, nghiện ma túy, sống lang thang. Một người vợ bệnh tật mất đi chỗ dựa cuối cùng. Hai đứa con mất cha, mất cả chỗ bám víu duy nhất trong cuộc đời.

Đằng sau những dòng tin tức ngắn ngủi về một vụ “giết người, cướp tài sản”, là cả một chuỗi bi kịch gói gọn trong căn phòng trọ nghèo: tình nghĩa vợ chồng, gánh nặng mưu sinh và cả một ước mơ chưa kịp thành hình.